Tầm tuổi này mà tìm đến với chị thì thật là kém cỏi, tôi cũng biết như vậy nhưng bạn bè khuyên không ai khách quan bằng chuyên gia các chị.
Chúng tôi là hai người say mê nghệ thuật nhiếp ảnh nên mới có duyên nhau. Khi ấy tôi là người đàn bà có con riêng, tôi 36, con gái tôi 12 tuổi.
Người chồng hiện nay của tôi nhỏ hơn tôi 6 tuổi. Anh ấy là trai tân, say mê nhiếp ảnh nên lấy vợ muộn. Sự chênh lệch tuổi tác của chúng tôi ban đầu vấp phải sự chống đối mạnh mẽ của gia tộc tôi, từ đó ảnh hưởng đến tâm lý của con gái tôi, nó đang tuổi lớn mà chị.
Rồi mọi việc cũng êm xuôi vì tôi trẻ hơn tuổi mà V lại già hơn tuổi, chúng tôi yêu nhau trong sáng, thật lòng. Má và các anh chị của tôi quen dần với việc tôi có chồng trẻ và cũng mừng cho tôi vì một lần nữa, salon ảnh của ba tôi để lại có một tay máy giỏi nối nghiệp.
Chúng tôi có với nhau một đứa con trai, năm nay 8 tuổi. Con gái của tôi đã học xong, lấy chồng, trong khi chờ việc thì nhà chồng nó bảo ở nhà thôi, không đi làm nữa, nên học nghề làm nail để rồi sẽ bảo lãnh đi Mỹ. “Má ơi đừng gả con xa, chim kêu vượn hú biết nhà má đâu”, nhưng duyên nợ của con, làm sao tôi can thiệp được hở chị.
Khoảng năm nay, chồng tôi có những dấu hiệu lạ. Anh nói mê săn ảnh nên hay vác máy đi, một vài ngày, rồi một tuần. CLB chỗ anh tham gia hoạt động rất sôi nổi, có đến mấy tay máy nữ rất ư là phong trần.
Anh rất tri kỷ với họ, đi tác nghiệp cùng, điện thoại, tin nhắn, lu xà bù, quên mất cả việc là phải duy trì salon để nuôi con, để không bị những thương hiệu khác cạnh tranh.
Gần đây thì anh không thiết gia đình nữa. Như ai đó đã lấy mất hồn vía của anh. Tôi dò la thì biết anh có một cô học trò nhiếp ảnh nhỏ hơn anh mười tuổi, rất có triển vọng, đặc biệt, cô ấy trẻ và xinh, không “bụi bặm’ như những đồng nghiệp nữ đứng tuổi kia.
Tôi có nhờ công ty thám tử Quốc Việt và biết họ hay đi riêng với nhau nhiều chuyến, ảnh về thì đưa đến một chỗ chuyên làm hậu kỳ cho dân nhiếp ảnh đi dự thi các giải thi, chỗ này của một đồng nghiệp tôi biết chứ không thân, rất kín đáo, hữu tình, là nơi các thành viên thân thiết trong CLB tách ra để bù khú, vui chơi.
Trong quan hệ vợ chồng, anh lạnh nhạt hẳn. Vì tôi đã xấp xỉ năm mươi, còn anh thì đang “thời gian chín”. Tôi linh cảm có thể sẽ tan một lần đò nữa, nếu sự thực sẽ như vậy thì tôi có gan cất bước theo con gái không đây? Sao cuộc sống đảo lộn đến mức tôi không thể hình dung sẽ ra sao về sau?
Anh ấy là con trai một, tôi quên kể với chị, ba má anh rất nhiều điền sản, họ đang sống với những đứa cháu họ để coi sóc vườn tược nhà cửa. Con trai chúng tôi là niềm hy vọng của người ta, tôi luôn là con dâu già trong mắt họ. Nếu chúng tôi ly dị nhau, anh ấy sẽ dễ dàng có vợ trẻ và sinh nữa, sinh nữa, cho gia tộc của anh ấy.
Chị ơi tôi rất đau lòng, cho mình và cho con trai. Chị giúp tôi mấy lời khuyên nhá chị.
Bạn thân mến!
Chồng già vợ trẻ là tiên, vợ già chồng trẻ là duyên ba đời. Hơn nhau chỉ có 6 tuổi, đâu phải gì ghê gớm, đúng không? Bằng chứng là bạn đã vượt qua bao nhiêu là trở ngại của dư luận để chứng tỏ tình yêu không vụ lợi của cả hai người.
Ngày trước tôi có một chị bạn làm tiệm tóc, khá nổi tiếng ở thị xã. Chồng chị qua đời, chị đi bước nữa với một anh chàng rất trẻ. Bà này tài, cắt tóc hay, làm bà chủ rất giỏi nên mới vớ được người chồng rất đẹp trai, đẹp như tài tử điện ảnh.
Tôi hâm mộ họ, cũng có băn khoăn cho sự bền vững hay không bền vững của họ. Khi tôi rời thị xã thì con trai của họ đã vào cấp I và giờ thì chắc cậu nhỏ đã lấy vợ rồi.
Chia sẻ với bạn câu chuyện ấy để thấy khối người có duyên ba đời với nhau chứ đâu mình bạn. Trong văn giới chúng tôi có mấy đôi chồng trẻ vợ già điển hình mà hạnh phúc đã thành tượng đài đó thôi. Vấn đề là những người vợ ấy đều có phẩm chất chung là rất giỏi cư xử, cơm ngon canh ngọt, làm vợ và làm dâu, ôi thôi, chồng trẻ chết mê luôn.
Cụ thể vấn đề của bạn là tố chất nghệ sĩ của chồng trong khi bạn thì kinh doanh thuần túy, đúng không? Bạn thừa hưởng salon ảnh hiệu, cha để lại, chắc là bạn không sáng tác ảnh được mà chỉ lo chuyện khách hàng, cửa hiệu, thu và chi.
Việc ấy có thể hay mà cũng có thể là nguyên do trục trặc với ông chồng trẻ không mê ảnh salon mà mê ảnh nghệ thuật và các giải thưởng. Người ta vác máy đi săn ảnh, mình nằm nhà và tưởng tượng, người ta lại sung sức và tài hoa (đúng không), còn mình thì còm cọm ôm nhà ôm cửa, chết buồn.
Lại nữa, khi vợ vào tuổi năm mươi mà chồng mới 44, nếu cực kỳ hòa hợp tinh thần, chồng vợ mới không thấy chênh lệch về sinh lý. Một ông chồng trung niên, chao ơi, phong độ lắm trong khi vợ thì đã ở đoạn tiền mãn kinh. Nếu không dào dạt tình yêu, không thấu hiểu nhau thì dễ sinh hoài nghi, rồi giường riêng và gối chiếc.
Khi đã dùng tới thám tử thì biện pháp ấy sẽ làm tổn thương chồng đấy nhá. Thôi thì, hãy bình tĩnh, xem chồng có đánh tiếng không? Ai chứ mấy ông nghệ sĩ thì cũng dễ chòng chành mà cũng dễ thú thật lắm đó.
Tùy vào tình trạng khi đó mà bạn quyết định. Theo con gái khi nó đã yên ổn bên ấy, không tệ, hàng triệu người đi sang Mỹ rồi, mình không cô quạnh lắm đâu. Dĩ nhiên, sẽ có chuyện giành nhau đứa con trai chung này, nhưng nó là duy nhất của người ta thì cũng nên chiếu cố.
Biết đâu sau này bạn và chị nó có điều kiện để chăm sóc nó học hành tốt hơn ở đất nước mà nhiều người vẫn gọi là Giấc mơ ấy. Hiện tại bạn đau thắt vì có thể mất một người chồng trẻ đáng mê, nhưng không sao cả, hai hoặc ba lần đò đâu có gì đáng sợ ở con số, vấn đề là cái gì mất thì sẽ mất, cái gì còn thì tưởng mất vẫn cứ còn, hãy tin như thế, nhá.
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.